Friday, August 21, 2009

Thương



anh ngồi bên ngọn nến
nến hồng hừng má em
nến khóc
em khóc
dòng lệ chia ly ngậm ngùi quán nhỏ buồn tênh
lệ nến đong đầy giá
lệ em đẫm ướt khăn tay
sao phải chọn hoàng hôn làm ly biệt
cho mây buồn buồn
gió hiu hiu buồn
em cũng buồn
anh buồn
ngồi trong bóng đêm
không còn nến
không còn em
một mình
nhớ
thương

bao năm
anh vẫn về đây
chỗ cũ bàn xưa
thắp ngọn nến hồng
nhìn nến khóc
cũng ngậm ngùi quán nhỏ buồn tênh
dòng lệ trắng đong đầy giá nến
không nước mắt em
nến và anh
lặng thầm bên nhau
đền em nỗi nhớ

mai em có về
ngồi lại nơi đây
đốt nến
ôn tình
nến sẽ vẫn cùng em đua nhau nhỏ lệ
vẫn ngậm ngùi quán nhỏ buồn tênh
hãy đợi đến hoàng hôn
mây trôi vào vũng tối
gió cuộn vào bóng đêm
nến tàn
em thôi khóc
sẽ hiểu
anh
chẳng bao giờ
còn trở lại nơi đây
lòng đã đong đầy thương nhớ

Trần Đại

Hỏi Vai Còn Nhớ Bàn Tay




ngày xưa còn nhớ ngày xưa
em là con gái nắng mưa thất thường
buồn vui thật khó đo lường
người sao lúc ghét lúc thương bất chừng
lúc nào mắt cũng rưng rưng
chưa vào tới ngõ bổng dưng ... thôi về !
nụ nồng vừa mọng đam mê
bờ môi mím chặt làm quê mấy mùa
ngày cha mẹ định hơn thua
tôi thành chuông mõ không chùa không kinh
bao năm chay tịnh chữ tình
tâm tôi vẫn một bóng hình không tan
bao năm bạt gió mưa ngàn
hỏi em còn nhớ thuở vàng son xưa
chắc em giờ hết nắng mưa
từ lâu tôi cũng đã chừa thói hoang
này! em từ độ sang ngang
Vai em còn nhớ đến bàn tay tôi?
ngón tay vẫn nhớ đường ngôi
vòng tay tôi nhớ bồi hồi lưng em
tìm đâu ngấn lệ nào hoen
em từng có lúc chong đèn nhớ nhung?
ngày xưa sao quá thẹn thùng
để mình hai đứa muôn trùng nắng, mưa

Trần Đại

Nắng Xưa

Nắng đã xưa trên tường loang vết dỗi
em vẫn còn trẻ mãi không thôi
Mưa đã già trên dấu mòn đá cuội
mà tóc em còn tha thướt liễu tơ buông
gió đã qua bao mùa xương lá mục
sao mắt em còn ngơ ngác bóng thời gian
đôi tay anh vẫn lấm vết muộn phiền
vừa chạm vai em những xương đầy kỷ niệm
bờ môi ngày nào làm ấm góc sân ga
vòng tay em ghì chặt bóng dương tà
khi ngậm ngùi trốn nhanh trong khóe mắt
khi cánh tay gầy vẫy nhịp còi tàu xa
một lần đi ngỡ dòng đời khép lại
ngỡ cõi về đã lạc lối muôn thu
bỗng chiều nay thơm mùi hương cũ
những ngón tay gầy bấu chặt yêu thương
trong mắt anh vẫn cánh buồm phiêu lãng
dòng mắt em đã thoáng bóng đò ngang



.

Trần Đại

Mòn Dép Xuân Thì




nhớ lại thuở ban đầu
ôi! thời gian qua mau
gót mòn đôi dép nhật
hai ngón cái... hôn đường

vậy mà cũng yêu đương
theo em leo dốc phố
làm đuôi bám quanh hồ
mười sáu tuổi ngây ngô

nhà em trên dốc cao
sát bên nhà cô giáo
vờ xin cô ở trọ
để từng đêm khảy đàn

đàn theo gió thở than
réo cung sầu tâm sự
leo tường giậu tương tư
ru giấc mộng canh tàn

tháng ngày theo sóng mắt
thương quá miệng em cười
thở vần thơ non kém
em khen "ngầu quá hen !"

từng chiếc tàu bay giấy
chở dòng thơ tương tư
em đọc lén trong vườn
làm ...ngượng lòng trai nhỏ

hai tấc lòng như đã
yêu mà lại còn e ...
"mỗi lần tui...xuống phố"
"ấy ...đừng theo tui nghe !"


rồi xuân nhè nhẹ qua
thương nắng hạ nhạt nhoà
tình thu chưa làm dáng
một đông sầu dỡ dang

bao năm xa đà-lạt
về hỏi chuyện tường xưa
lời tình yêu đã ngỏ
sao chẳng được đón đưa ?

nàng giấu nụ cười ... thưa
chỉ vì ...đôi dép nhật
mòn gót ...dí chân đường
đành lỡ chuyện yêu đương ...

thương ơi! ...tuổi xuân thì !
"giàu, nghèo ai cũng ...yêu "

Trần Đại

Đám Cưới





Chị em lấy chồng
ta nấp bờ sông
ném bùn lên áo
cô dâu khóc ròng

Anh em sang sông
rước dâu về làng
ta đứng chàng hảng
tưới vào giỏ bông

Hết tuổi xuân thì
ngày em vu qui
trùm chăn kín mặt
nằm khóc lâm ly

Trần Đại

Lá Hạt Xăm




em phụ tình tôi
một thời niên thiếu
mai này có yêu
cũng dành tặng em
dù tình đã trễ
một lá bồ đề

em chê tình tôi
một thời thơ dại
mai sau gặp lại
cũng dành cho em
dù chuyện xa rồi
mấy hạt mân côi

em bỏ tôi đi
giết tuổi xuân thì
biết là đoạn tuyệt
cũng dành trao em
dù thôi toan tính
một dấu xăm mình

gặp dưới trăng vàng
em còn duyên dáng
một ngày vào đông
em đã thôi chồng
thầy không có lá
cha chẳng hạt côi
chỉ còn thằng tôi
che dấu xăm mình

Trần Đại

Pháo Hồng Bay


Em về!
...Em về đi!...
Hoàng hôn đã ngấm chia ly đủ rồi
Anh đi!
...Anh đi thôi!...
Sương đêm vừa đọng trên môi giọt sầu
Lời anh ngại chỉ một câu
Để em phải bước qua cầu đắng cay
Pháo hồng bay
...Pháo hồng bay...
Như nghìn khăn vẫy trong ngày vu quy
Em về thổi nguội biệt ly
Để anh hâm nóng tình si đêm ngày
...
(...Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc ......)

Đêm Động Phòng


Ðêm động phòng em xoay lưng nhìn vách
tự trách mình sao nông nổi quá đi
giờ nghĩ lại thương anh đến lạ kỳ
tình đẹp thế mà nỡ lòng thiêu hủy
Nếu ngày đó chịu cho anh năn nỉ
thì bây giờ đâu kinh hãi chiếu chăn
em nhìn vách thấy bóng mình xa vắng
chắc bây giờ bóng đang ở bên anh
Ðêm động phòng mắt ứa lệ long lanh
người ta tưởng em khóc vì hạnh phúc
lấy được chồng giàu có với công danh
anh ơi anh! hồn em, anh có giữ?
Trăng xế tà em vẫn còn thao thức
Ðêm động phòng rạo rực chỉ người ta
còn em thì cứ mãi nhìn lên vách
Bóng hờn em càng xa cách nhạt nhòa
Tia nắng hồng len qua khung cửa sổ
Bóng của em biến mất tự bao giờ
thôi từ đây chỉ biết còn nhung nhớ
bóng bỏ em theo anh cõi xa mờ

Con Đò Ấy Sang Sông


mỗi lần nghe ai đi lấy chồng
tôi thường nhớ lại một dòng sông
một khúc sông buồn bờ cứ lở
làm những cuộc tình cũng dở dang
như mây trời mới tụ lại tan
Như loài hoa sớm nở vội tàn
một khúc sông bao tình tuyệt vọng
mỗi thuyền hoa đưa xác sang ngang
Rồi những buổi chiều vàng tha thiết
có những người mải miết đứng trông
bờ bên kia ai đó cùng chồng
có nhớ chăng tình đầu ly biệt?
Ngày mới lớn tôi thường ra bến
mãi chờ trông một bóng thuyền về
và tháng ngày mòn mỏi lê thê
vẫn chưa về thuyền tôi trừu tượng
Nên mỗi lần nghe ai lấy chồng
tôi thường nghĩ tới một dòng sông

Tiễn Người Sang Ngang


Lá vàng như xác pháo rơi
trải đường hôn lễ khi trời sang thu
khăn voan che phủ lối mù
còn đâu tơ nhện nằm ru sợi buồn
lên xe tay gạt lệ tuôn
cánh chiều nức nở hồi chuông giáo đường
xe đi từng dặm phu thê
khăn bay trong gió gửi về biệt ly
thu sầu ngang chữ vu-quy
cho nồng mắt lệ hoen mi má đào
Nắng chiều chìm xuống hư hao
gió gom thương nhớ bay vào thiên thu

Đưa Người Nghìn Dặm Vu Quy


Đưa em khắc khoải đường này
Hôm nay xác lá bay đầy lối đi
Em vui lệ nhõ vu qui
Dường như có giọt lâm ly tình buồn
E rằng tình bỏ theo luôn
Giáo đường rung mấy hồi chuông khẩn nài
Xe đưa nối một hàng dài
Có người đứng lại thương hoài ngàn năm
Quay về vẽ bức "Xa Xăm"
Vẽ lòng "Thăm Thẳm", "Tình Câm" nín này
(Lấy chồng sao chẳng cho hay?

Vàng Thu Từ Độ Em Đi


Nắng hồng tô đỏ vu qui
trăm hoa ghì chặt xuân thì...tiễn đưa
Hàng cây trách cứ ban trưa
dưới sân sỏi đá cũng vừa nhói đau
Người đưa khăn áo...về đâu
bên đường có gã dàu dàu buồn thiu
xe hoa nhẹ lướt trong chiều
bụi đường theo níu người yêu.. lấy chồng
Ngày vui trả lại mênh mông
bên lề còn gã đứng trông bụi mờ

Thursday, August 20, 2009

Em Đi



Em đi thật rồi sao?
Anh vẫn đứng cổng trường
Chờ em giờ tan lớp
Nhưng rồi lòng nao nao

Em đi thật rồi sao
Anh vẫn đứng bên rào
Nhìn lên căn gác nhỏ
Vẫn thấy lòng nôn nao

Chiều đưa ngày vào đêm
Anh vẫn đứng bên thềm
Chờ em chờ em mãi
để buồn càng buồn thêm

Em đi thật rồi sao
Thôi chắc đi thật rồi
Thôi từ đây phó mặc
Để cho đời nỗi trôi

Yêu Là Gì Hỡi Anh


Từ lần đầu em hỏi
yêu là gì anh hỡi ?
anh mỉm cười không nói
chỉ nghiêng đầu thường khóa lấy môi em
rồi mỗi lần em hỏi
anh trầm ngâm thinh lặng
ôm chặt em vào lòng
hôn nhẹ làn tóc em
hồn em lâng lâng
người em ngây ngất
lòng em đắm say

có một lần em hỏi
anh không còn hôn em
không ôm chặt vào lòng
câu trả lời là ánh mắt xa xăm
hồn rơi vào vực sâu thăm thẳm
thế là em thôi hỏi
tình yêu nghĩa là gì

rồi ngày tháng qua đi
em mặc áo vu qui
lìa xa tuổi xuân thì
ta gặp nhau lần cuối
thấy anh buồn không nguôi
giọng bùi ngùi khẽ hỏi
yêu là gì em hở ?
em nghe lòng nức nở
nước mắt bỗng trào tuôn
rồi chảy xuống một dòng
lệ và anh
hôn em...
buồn dịu vợi
sao nghe nhói trong lòng
em đã hiểu tình yêu
là gì
từ bắt đầu ước mong
cho đến giờ tuyệt vọng

Trần Đại

Khăn Bay Hoàng Hôn


Sao lúc bình minh không từ giã
mà để hoàng hôn mới chia xa
để ánh đỏ hồng in đáy mắt
làm buồn vời vợi cõi lòng ta

Sao lúc chia tay chẳng nói gì
lên xe dòng lệ mới trào mi
những giọt buồn buồn lăn trên má
khơi sầu thêm phút phút biệt ly

Còn chút bên nhau chỉ gục đầu
xe dần xa khuất mới nhìn nhau
dưới chiều khăn vẫy bay trong gió
kẻ ở người đi vạn nỗi sầu

Về đâu những tàu xe năm cũ
biệt ly sầu động đến nghìn thu
hoàng hôn còn đọng trong đáy mắt
cùng những khăn bay siết chặt lòng

Sunday, August 16, 2009

Khúc Sông Mê


Em nói rằng em chửa có chồng
tôi chèo ghe nhỏ ngược giòng sông
nhà em hôm ấy đông người quá
họ tới tiễn em ... đi lấy chồng

Bao năm tình có cũng như không
gặp nhau em nói ... đã bỏ chồng
tôi về sắm sửa sang lần nữa
chẳng dè em lại bước sang sông

Buồn tình tôi dạm hỏi cho xong
không thương, ở mãi, sẽ mặn nồng!
bất ngờ nghe duyên em ... trắc trở
tôi đành bỏ cưới bởi người mơ

Cũng vì mẹ mất nên em hoãn
rồi hẹn cùng tôi đợi mãn tang
tôi về mấy bữa chưa đầy tháng
lại nghe em đã ... có bạn vàng

Về bán thuyền ghe cúng chữ thề
"suốt đời quên hẳn khúc sông mê"
thề ... "chẳng bao giờ sang bên ấy”
Nếu chẳng ai thương...ở một mình

Hôm nay dưới bến ... đưa tin
rằng em bên ấy ... cuộc tình (lại) dở dang

Kinh Nước Mắt




Khóc đi chuỗi hạt ân tình
ta xâu thành những câu kinh niệm sầu
khóc đi rồi sẽ nhiệm mầu
như chưa từng bước qua cầu đắng cay

Khóc đi em! nhỏ giọt cay!
Ta men thành rượu để đày đọa nhau
để tình kéo sợi thương đau
phủ lên tóc mượt bẫy sầu nhân gian

Khóc cho đủ lệ nghìn hàng
cho ta thấm mệt đa mang một đời
mai sau mỗi đứa một nơi
suối hồn khô cạn hết khơi lệ buồn

Em ơi !
cứ giữ lệ tuôn !
ta cười
ráo lệ
... sầu muôn kiếp người

Chờ Cánh Thiệp Hồng

gửi lại bài thơ em lấy chồng

từ đây tình ấy hết chờ mong

những áng thơ lòng nay khép lại
ngày mai ngồi đón cánh thiệp hồng
từ dạo em về gieo ý thơ
hồn ta gặp gỡ rất tình cờ
em mới vừa đây thành dĩ vãng
tình em lãng mạn cháy lòng mơ
xưa trải mền trời muôn ánh sao
bày tiệc cùng say chén rượu đào
ta vén màn thơ, em thả ý
rượu nồng nhầm uống chén ly tao
ta xuống vực lòng nhớ chơi vơi
đành để em vui phúc đỉnh đời
tình thơ bỏ lại trời hư ảo
như mây mờ khuất giữa trùng khơi

từ đây tình ấy hết chờ mong
gửi lại bài thơ em lấy chồng

Trần Đại
Sun Aug 12, 2007 5:47 pm